TRANH BỮA TIỆC CUỐI CÙNG

*

Từ khoảng chừng năm 1495, domain authority Vinci đã chiếm lĩnh hết tâm huyết cho việc sáng tạo bức “Bữa buổi tối cuối cùng” (The Last Supper). Đây là trong số những tác phẩm hoàn hảo và tuyệt vời nhất nhất của domain authority Vinci, được đặt trong phòng nạp năng lượng của Tu viện Santa Maria làm việc Milan, nước Ý. Với ý tưởng tuyệt diệu, ngôn ngữ khung hình của nhân vật khôn xiết sinh động, tương tự một vở hí kịch trong đó mọi người có một tâm trạng nội trung tâm khác biệt.

Bạn đang xem: Tranh bữa tiệc cuối cùng


Bức “Bữa buổi tối cuối cùng” thuở đầu thuộc về chủ đề “Jesus gặp nạn” trong các bức tranh thời Trung cổ. Nó cũng biến đổi chủ đề của bức tranh độc lập trong thời Phục Hưng. Trong các phiên bạn dạng khác nhau của sách Phúc Âm (ghi lại lời dạy dỗ của Jesus), vào phần biểu thị “Bữa tối cuối cùng” gồm một vài ba điểm chủ yếu như sau: thứ nhất, Chúa Jesus tuyên cha rằng ông có khả năng sẽ bị một trong số môn đồ có mặt tại trên đây phản bội. Những môn đồ đã bị sốc với tự hỏi liệu liệu có phải là họ không; trang bị hai, hình hình ảnh chia bánh mỳ với rượu của Jesus trong bữa ăn; đồ vật ba, lúc Chúa Jesus tuyên ba rằng mình sẽ ảnh hưởng phản bội, 2 tay của Judas cùng Chúa Jesus đồng thời bỏ lên trên đĩa, phía trên như là một trong những tín hiệu là để vạch è kẻ phản nghịch bội.

Da Vinci đã phối hợp các cốt truyện trên thành một tranh ảnh duy nhất. Ông tổng hợp các sự kiện riêng lẻ đan xen cùng với nhau và một lúc. Tuy nhiên, điều Leonardo da Vinci ý muốn nhấn mạnh mẽ nhất là giây khắc kịch tính trong câu chuyện. Đó là khi Chúa Jesus tuyên bố với các môn đồ của mình rằng: “Một trong số ngươi mong muốn phản bội ta” và đầy đủ phản ứng khác biệt của mười nhị môn đệ.


Chúng ta hãy cùng tham khảo một số bức tranh của những tác mang khác về chủ đề này, được vẽ trước khi bức “Bữa buổi tối cuối cùng” của domain authority Vinci ra đời:


*

*

Da Vinci không xa lánh Chúa Jesus quý phái phía đối diện của bàn ăn giống như các bức tranh trong quá khứ. Ông cũng không sử dụng hào quang quẻ để phân biệt giữa các Thánh đồ cùng kẻ phản nghịch bội. Vậy vào đó, ông sắp tới xếp tất cả nhân vật đương đầu với khán giả. Vận động và thái độ của các nhân vật phản chiếu “niềm vui” của quả đât thực: ko thể minh bạch giữa những vị Thánh với nhân đồ vật phản diện khi chú ý từ ngoại hình.


*

Bức họa “Bữa buổi tối cuối cùng” trong phòng ăn của Tu viện Santa Maria sinh hoạt Milan: trong núm kỷ 16 một tu sỹ vẫn vô ý mở góc cửa giữa phòng ăn này và làm cho hư lỗi phần hình hình ảnh bên dưới Chúa Jesus. (Ảnh: Epochtimes)


Để đạt được hiệu quả thực tế, domain authority Vinci sẽ tính toán đúng chuẩn khiến đến phối cảnh của bức tranh phù hợp với cấu tạo của phòng ăn của tu viện, đồng thời cũng tạo ra nguồn sáng mang lại bức tranh. Nhịn nhường như, tất cả một không gian khác được lộ diện trong phòng nạp năng lượng này.

Bức tranh thực hiện sự đối xứng trái và phải; trọng tâm nằm sinh sống Chúa Jesus. Mười hai đệ tử được chia đa số cho hai bên, tạo thành thành một kết cấu ổn định cùng khác biệt. Những môn thứ phản ứng dữ dội, miêu tả ở những hoạt động khác nhau của thân thể. Nhưng dưới sự sắp xếp khôn khéo của domain authority Vinci, từng nhóm fan được liên kết và link bởi các chuyển động của chân tay, tạo ra thành một sự chuyển đổi liên tục về tỷ lệ và nhịp điệu thị giác.

Chúa Jesus nghỉ ngơi trung tâm ngoài ra bị cô lập. Nhưng những môn đồ cùng cử chỉ của họ đều hướng tới Chúa Jesus, đôi mắt đổ dồn vào Chúa Jesus, tạo thành thành một loại triệu tập vào trung tâm, bảo đảm an toàn sự thống tuyệt nhất của bức tranh và chân thành và ý nghĩa tổng thể. Đây là tính thẩm mỹ và làm đẹp của “sự nhiều mẫu mã mà thống nhất”. Từ mắt nhìn xa, hoàn toàn có thể thấy bức tranh bình ổn và trang trọng, dẫu vậy phong thái của các nhân đồ gia dụng lại cực kỳ sống động.


Vì vậy, sự việc của Leonardo domain authority Vinci là: Làm cầm nào để miêu tả sự khác biệt giữa Judas -kẻ phản bội- với những người dân còn lại?


Theo ghi chép của Vasari về tiểu truyện nghệ sỹ, domain authority Vinci thường long dong khắp những quảng trường và mặt đường phố nhằm quan cạnh bên hành vi của khá nhiều người không giống nhau. Da Vinci cũng đã viết trong cuốn “Bàn về hội họa” rằng: “Một họa sỹ xuất sắc nên vẽ được ra hai điều chính: tín đồ và ý hướng trọng điểm linh của người… Điều đặc trưng nhất vào hội họa là tư thế của nhân vật buộc phải thể hiện tại được trạng thái phía bên trong của anh ta, như khao khát, khinh miệt, tức giận cùng cảm thông…” bởi vì vậy, đa số nhân đồ dưới cây cọ của domain authority Vinci đều có tình cảm và tứ tưởng.

Để đạt được mục tiêu này, ông nhấn mạnh vấn đề rằng họa sỹ nên luôn mang theo theo người một quyển phác hoạ thảo, để rất có thể dễ dàng ghi lại biểu cảm và hành động của phần đa người chuyện trò với mình, vẽ bọn chúng lên quyển phác hoạ thảo bởi những nét vẽ cực nhanh, gìn giữ những bản phác thảo này như một tài liệu tham khảo cho con phố hội họa của bản thân. Trên thực tế, đó cũng là thói quen thường thấy của Leonardo da Vinci. Có thể hình dung rằng, da Vinci – fan đã nỗ lực quan sát cách cư xử với mối quan lại hệ tâm lý của mọi người trong một thời hạn dài – đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm trước khi tạo ra bức tranh hoàn hảo nhất “Bữa tối cuối cùng” này.

Do đó, trong những khi Leonardo đang hình dung toàn cục, ông cũng cố gắng tìm ra ngoại hình, vóc dáng và bội phản ứng của không ít người có tính bí quyết và bối cảnh khác nhau, cũng giống như sự xúc tiến giữa các nhân vật. Ông quan trọng nhấn mạnh bài toán sử dụng các cử chỉ không giống nhau để bộc lộ trạng thái ý thức của Chúa Jesus và những môn đồ dịp đó.


*

Các tổng quát của da Vinci giành riêng cho bức “Bữa tối cuối cùng”. Từ bỏ trái qua: Chúa Jesus; Một môn đồ; Nhân đồ dùng Judas. (Ảnh: Public Domain/Epochtimes)


Da Vinci tin rằng: các vận động khác nhau của bàn tay với cánh tay nên dùng để thể hiện tại ý trang bị trong tư tưởng của họ. Miễn là fan xem tranh ao ước phán đoán, họ có thể hiểu được ý định bên phía trong của nhân vật bằng phương pháp quan cạnh bên hướng vận động của mọi bàn tay vào bức tranh.

Trong “Bữa về tối cuối cùng”, cử chỉ của các nhân đồ gia dụng đóng vai trò lý thuyết thị giác, cường điệu hóa sự thống nhất của hình ảnh. đặc trưng hơn, những ngôn ngữ khung người này biểu đạt một cách khôn khéo ý định phía bên trong của những nhân vật. Da Vinci cũng đã sử dụng chuyên môn này để chỉ ra rằng danh tính của Judas – kẻ làm phản bội.

Xem thêm: Tranh Ký Tên Ngày Cưới - Tranh In Dấu Vân Tay Ngày Cưới


*

Chúa Jesus dang nhì tay chế tạo thành một bốn thế hình kim từ tháp, biểu hiện một hình thức bề ngoài điềm tĩnh, khoan dung cùng tha thứ, trái ngược với các vị môn đồ vẫn nhiễu đụng xôn xao từ hai bên.


*

Môn thứ Peter, người ghét bỏ sự thù hận, đang rứa lấy vai của John (người ngồi ở kề bên phải Jesus), như yêu cầu anh ta hỏi coi ai là người đã cung cấp đứng Jesus. Kẻ phản bội Judas sống ngay bên cạnh, tay vẫn cầm ví tiền nghe chũm mà giật mình quay đầu lại.


*

Thomas với ngón tay chỉ thăng thiên như thể hỏi Jesus về mai mối tìm ra kẻ bội phản bội. James Major (James “Lớn”) trong tâm địa trạng tương đối sốc với hai tay dang ra nhì bên. Philip thì từ bỏ chỉ vào bản thân như hy vọng hỏi: “Liệu đó có phải là con không?”.


Cụm nhân đồ Bartholomew, James Minor (James “Nhỏ”) và Andrew; họ số đông tỏ vẻ gớm sợ. Andrew giơ tay lên như biểu lộ cho hai bạn kia: “Bình tĩnh! bình tĩnh nào!”.


Ba bạn ở phía bên trái xa nhất là Matthew, Thaddeus cùng Simon đang nói chuyện với hành động rất mãnh liệt. Với 2 tay chỉ vào Chúa Jesus chính giữa bức tranh, họ như đang tranh luận xem ai là người mà Jesus vẫn nói tới.


Trong bức tranh này, da Vinci đã chỉ ra danh tính của kẻ bội nghịch Judas theo những cách khác nhau:

Thứ nhất Judas là người duy tuyệt nhất trong tranh ảnh không tương tác với người khác, sinh sống trong một tinh thần bị cô lập. Vì xúc cảm tội lỗi và tâm lý tự bảo vệ, khung hình hắn rút lui, chế tạo ra thành một sự tương bội nghịch với những người dân khác. Các môn đồ dùng khác đều tìm hiểu trung trung tâm là Chúa Jesus, mà lại Judas lại ko quan tâm. Trang bị hai là hành vi cầm giữ bằng chứng tội ác – dòng túi đựng tiền. Khía cạnh khác, hắn đang vươn tay ra đĩa như là Chúa Jesus. Ko kể ra, khuôn mặt của Judas cũng khá được cố ý vẽ để cho thấy ông ta là 1 người tội lỗi (mặt nghiêng 1/2 và cau có, black đúa với loại cằm nhọn hoắt). Với rất nhiều manh côn trùng này, không khó khăn để khán giả có thể phán xét được ai là người phản bội.

Trước Leonardo da Vinci, không họa sỹ nào có thể mô tả thành công mối contact giữa tứ tưởng bên phía trong và ngôn ngữ cơ thể bên phía ngoài của con người. Quan liêu niệm tuyệt đối từ cấu trúc không gian, sự sắp đến xếp các nhân vật, sự liên can của các chuyển động cơ thể, nhân vật thuộc biểu cảm… toàn bộ bố viên đều được coi như xét cẩn thận và hoàn hảo. Leonardo domain authority Vinci cũng ko coi nhẹ công ty nghĩa hiện tại thực. Theo diễn tả của Vasari: “Mọi chi tiết trong bức ảnh đều tinh tế và sắc sảo đến mức khó tin, bao gồm cả kết cấu của tấm tấm trải bàn bàn”.


Tinh thần nghiên cứu của da Vinci – tìm kiếm và theo xua sự hoàn hảo – phần nhiều được mọi fan biết đến. Để tái tạo nên cảnh “Bữa về tối cuối cùng” vào thời điểm đó, domain authority Vinci đã nghiên cứu và phân tích các kinh nghiệm trong cuộc sống, bộ đồ ăn thời Chúa Jesus cùng hỏi ý kiến các học trả có liên quan về tôn giáo.

Vào thời đặc điểm tạo bức tranh, domain authority Vinci đang dốc không còn trái tim của mình. Trong hồi cam kết của Stewalog, có một thể hiện sống động như sau: “Da Vinci thường trèo lên giàn giáo vào sáng sớm, từ khía cạnh trời đến đêm, cây rửa không lúc nào rời ngoài thân, thậm chí còn đến quên cả ngủ. Đôi lúc ông không đi đâu trong cha hoặc tư ngày, đối mặt với những bức ảnh tường vào sự bàng hoàng, đứng trong một hoặc hai giờ, suy nghĩ về hình hình ảnh trong một thời hạn dài. Thỉnh phảng phất vào buổi trưa, khi mặt trời sẽ chói chang, tôi cũng thấy ông chạy thoát ra khỏi tòa đơn vị quốc hội, đi thẳng mang đến tu viện, trèo lên giàn giáo, chỉ để thêm một hoặc hai nét vẽ vào một phần nào đó”.


Vì theo xua sự hoàn hảo mà da Vinci đã những lần biến hóa thói quen thuộc vẽ tranh. Hồ hết bức bích họa ướt truyền thống lịch sử (Fresco, Pháp) được vẽ trực tiếp trên bùn khô, phải được sơn nhanh lẹ theo một khoanh vùng nhất định. Nhưng mà một khi chúng đã được hoàn thành, rất khó khăn để hoàn toàn có thể sửa đổi. Điều này rất bất tiện cho Leonardo da Vinci, do vậy khi tạo ra “Bữa buổi tối cuối cùng”, ông muốn nâng cấp công thức với kỹ thuật của tranh tường, nhằm những tranh ảnh tường hoàn toàn có thể dễ dàng sửa đổi, nói cả sau khoản thời gian được trả thành. Ông đang sử dụng cách thức pha trộn dung môi bắt đầu cho bức ảnh tường trên nền vữa khô, y như áp dụng cho vẽ tranh bên trên nền mộc thông thường. Tiếc rằng phương pháp này không phù hợp khi được sử dụng để vẽ tranh tường. Đó cũng chính là lý do nguyên nhân bức tranh tường “Bữa tối cuối cùng” mau lẹ bị hỏng hóc ra.


*

“Bữa tối cuối cùng”, đánh dầu năm 1520, của hoạ sỹ Giampietrino (1495-1549), hiện đang nằm trong bộ sưu tập của học viện chuyên nghành Nghệ thuật Hoàng gia, London. Đây là bạn dạng sao thành tựu của domain authority Vinci, phục chế lại bạn dạng gốc khi tác phẩm bậm bạp này vẫn bị thời gian tàn phá: (Ảnh: Wikipedia Commons)


Cũng có thể vì sự lúc nào cũng ẩm ướt của bức tường, bức “Bữa buổi tối cuối cùng” đã bị hư hại tính từ lúc năm 1500. Sau trăng tròn năm, những bức tranh tường bắt đầu bong tróc mạnh. Trường đoản cú đó, những thế hệ sau đã đề nghị đau đầu nhằm suy ngẫm về kho báu nghệ thuật và thẩm mỹ mong manh mà to đùng này.

“Bữa buổi tối cuối cùng” chắc chắn là một trong những kiệt tác lừng danh và quan trọng đặc biệt nhất trong lịch sử hội họa của nhân loại. Sau khi tác phẩm ra đời, đã lập tức giành được sự tán thưởng với khen ngợi. Da Vinci một lần nữa trở nên danh tiếng trên toàn cố giới. Với cấu tạo hoàn hảo, mô tả nhân văn sắc sảo và cảm giác kịch tính sinh sống động, thắng lợi này đang trở thành mẫu hình cho các thế hệ sau học hỏi.

Trong thời hạn chiến tranh nhân loại lần sản phẩm công nghệ hai vào năm 1943, phòng nạp năng lượng của Tu viện này đã biết thành trúng bom với sụp đổ, nhưng tường ngăn trên kia vẽ bức “Bữa tối cuối cùng” suôn sẻ thoát nạn nhờ sự che chắn của bao mèo và màn trướng. Y như nhiều di tích nghệ thuật hoàn hảo khác của những nền hiện đại cổ đại, Thượng Đế dường như luôn nỗ lực ý bảo lãnh những di sản thẩm mỹ và nghệ thuật quý giá bán này, để các thế hệ sau rất có thể tham khảo các chuẩn chỉnh mực nghệ thuật truyền thống và trở về với nhỏ đường nghệ thuật và thẩm mỹ chính thống.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *