DÂN THANH HÓA BẨN TÍNH

“Mới đầu tôi cũng không hung ác gì với họ, nhưng tiếp đến chính bạn dạng thân tôi đã từng tiếp xúc, va chạm với những người dân ở Thanh Hóa thì thật sự không có cảm tình tí nào”.

Bạn đang xem: Dân thanh hóa bẩn tính

gmail.com) thương lượng về sự việc phân biệt, kì thị vùng miền.

Tôi không ủng hộ việc phân biệt vùng miền bởi vì nó gây phân chia rẽ, mất đoàn kết. Mà lại nếu nói là ác cảm, thì cũng có nguyên nhân của nó, như cụ công cụ bà đã dạy “không bao gồm lửa thì làm sao có khói”. Đâu phải tự nhiên vô cớ mà bạn ta ghét dân tỉnh giấc này, tỉnh nọ làm bỏ ra cho mệt.


Thú thực, tôi cũng thường e dè, không có không ít thiện cảm, thậm chí còn có những tuyệt vời xấu với một vài người Thanh Hóa. Chúng ta đừng cấp nói tôi là a dua, ghét theo phong trào, thấy tín đồ ta ghét dân Thanh Hóa thì cũng ghét theo. Bởi new đầu tôi cũng không độc ác gì với họ, nhưng tiếp đến chính bạn dạng thân tôi đã từng có lần tiếp xúc, va chạm và tận mắt chứng kiến những câu chuyện không xuất xắc về nhiều người dân Thanh Hóa thì mới dám trường đoản cú rút ra kết luận cho riêng bản thân như thế.

Một thông báo tìm người ở trọ cùng, trong các số ấy có một điều kiện là “không phải quê Thanh Hóa”.


Trong ngõ nhà tôi gồm một mái ấm gia đình gốc Thanh Hóa. Khoảng một năm nay, khu người dân chỗ tôi triển khai thắp đèn buổi tối khắp những ngõ làm cho sáng sủa, thuận tiện cho người dân chuyển vận và đảm bảo an ninh. Mái ấm gia đình người Thanh Hóa cơ ở ở gần nơi mắc một đèn điện nên dĩ nhiên nhiệm vụ bật đèn sáng mỗi tối được giao cho họ. Ngoài ngân sách chi tiêu lắp đặt thuở đầu được cơ quan ban ngành hỗ trợ, những hộ vào khu cư dân sẽ đóng góp tiền chu kỳ để trả tiền điện đến hộ phụ trách nhảy đèn.

Bóng đèn tiết kiệm chi phí điện, bật từ tối ngày hôm trước đến sáng sủa sớm hôm sau cần chả tốn từng nào tiền điện. Tiền điện đã nhận đủ nhưng gia đình này luôn luôn bật đèn sáng muộn nhất và tắt đi mau chóng nhất. Khi những bóng đèn dọc bé ngõ đã bật ánh sáng trưng thì đèn điện nhà này phụ trách vẫn chưa chịu bật khiến mọi fan qua lại nên kêu ầm lên. Buổi sớm khi trời chưa nhìn rõ mặt fan thì bên này sẽ dậy sớm tắt điện đi làm việc mấy ông bà đi bạn hữu dục bội phản đối suốt ngày. Ai ý kiến cứ ý kiến, bên này cứ triển khai phương châm tranh thủ bật muộn, tắt nhanh chóng được 1 chút nào hay chút đó. Thậm chí có nhiều đêm, khi không hề ai đi lại xung quanh đường, nhà này lại lén tắt bóng đèn đi khiến khoảng ngõ chỗ đó về tối thui.

Không chỉ riêng bài toán bật đèn, gia đình người Thanh Hóa này còn danh tiếng cả quần thể là luôn trây ì, tìm biện pháp trốn đóng tiền vệ sinh, tiền thu rác mặc dù chẳng nhiều nhặn gì, chỉ vài chục nghìn đồng mỗi năm; cùng chẳng khi nào biết hỗ trợ mọi người xung quanh. Tổ trưởng dân phố, láng giềng góp ý đủ phong cách họ vẫn cứ trơ ra không nắm đổi. Các người chỉ còn biết ngán ngẩm nói cùng với nhau.

Tưởng mấy ông bà già cổ lỗ sĩ buộc phải vẫn giữ lại nguyên thực chất nhưng một số người Thanh Hóa trẻ tuổi tôi tiếp xúc cũng không thiếu tính được đa số tiếng xấu giữ truyền về fan dân vùng mình. Chuyện là ở công ty tôi có hai cậu bạn trẻ người Thanh Hóa. Hai cậu này lúc có bài toán gì buộc phải nhờ vả thì ngọt sớt, tuy vậy chẳng ai nhờ lại được họ bài toán gì cả, lại còn chăm đi nịnh sếp cùng nói xấu đồng nghiệp như đàn bà nữa.

Mỗi lần bằng hữu trong doanh nghiệp đi liên hoan, nhị cậu này luôn tìm cách từ chối tham gia hoặc luôn có nguyên nhân chuồn trước lúc cuộc vui sắp tàn nhằm khỏi nên đóng tiền. Một lần, hai lần rồi những lần như thế, mọi bạn cũng chán không thích rủ nữa. Nhưng lại mà đó là những lần đi ăn uống đóng tiền, còn rất nhiều dịp lễ hội mà sếp mời hay bao gồm khoản thưởng gì đó, nhị cậu này chẳng bao giờ vắng phương diện và luôn luôn ăn uống sức nóng tình từ đầu đến cuối, chẳng thấy về mau chóng nữa. Đúng là…

*

Một điều nữa khiến cho mấy cậu Thanh Hóa này bị mọi bạn trong doanh nghiệp tôi ghét, chẳng ai ao ước chơi cùng là dòng tính tinh tướng, lúc nào thì cũng nghĩ là mình có tài hơn người, vỗ ngực thừa nhận mình là “hào kiệt xứ Thanh” để không coi ai ra gì. Vì vậy chẳng ai ý muốn chơi với nhị cậu này phải họ đành… tự chơi với nhau.

Tưởng là đồng hương, tương đương tính cách lại nghịch thân với nhau cơ mà hai cậu này cũng rất nhiều lần đấu đá, “đâm lưng” nhau. Thông thường thì chả sao, nhưng mọi khi có dự án công trình hay đề xuất thể hiện tại để ăn được điểm với sếp là hai cậu này tìm đầy đủ mọi giải pháp triệt hạ nhau. Một lần, một cậu vờ vịt vô tình có tác dụng đổ cốc cà phê lên phiên bản thiết kế của cậu kia, núm là suýt đại chiến to. Rồi cứ hễ cậu này được sếp khen là cậu kia lượn mọi chỗ nói xấu. Vốn biết tính phương pháp mấy cậu này buộc phải mọi bạn chẳng rỗi hơi quan tâm, bởi ai ai cũng biết “kiểu gì nó chẳng từng nói xấu mình”.

Nhân chuyện này, tôi nhớ có một lần hiểu được ý kiến của một ông giáo sư tín đồ Thanh Hóa vấn đáp trên báo chí, đại ý là: Năm anh Thanh Hóa đi với nhau, thông thường thì vui vẻ không sao, dẫu vậy hễ tất cả một anh tỏ ra nổi trội, tài giỏi hơn là chắc chắn là bốn anh kia đang quây vào thừa nhận xuống. Đó là một trong những nét tính biện pháp cực xấu nhưng đặc trưng của bạn xứ Thanh.

Chỉ tất cả hai cậu Thanh Hóa kia thôi cơ mà đã bao lần làm doanh nghiệp tôi ồn ào hết cả lên. Vậy nên chắc rằng nhiều doanh nghiệp ở miền nam tẩy chay từ bỏ đầu, không sở hữu và nhận lao hễ Thanh Hóa là có lý do đường đường chính chính của họ. Mấy ông xuyên suốt ngày hấp dẫn đánh nhau, rượu trà cờ bạc, làm thì lười lại giỏi quậy phá mà lại nhận vào thì có mà phá vỡ doanh nghiệp người ta.

Xem thêm: Máy Trợ Giảng Sony 898 - Máy Trợ Giảng Không Dây Sony Sn

*

Mà tôi thấy cũng lạ. Rõ ràng nhiều đường nét tính bí quyết xấu của bạn Thanh Hóa đang rõ ràng ràng ra đấy, ngay cả nhiều fan dân ở đây cũng cần thừa nhận, rồi doanh nghiệp tín đồ ta cần hãi hùng cấm cửa, rứa mà cứ có ai động va đến mình là chưa chắc chắn đúng không đúng họ đang nhảy dựng lên phản bội ứng. Có tín đồ còn thách thức là “đã sở hữu tiếng xấu thì hành động xấu luôn cho bõ” khiến hình hình ảnh dân Thanh Hóa càng trở đề xuất xấu xí vào mắt người khác. Như bạn tên Tuấn bạn Thanh Hóa trong bài viết trước, tôi thấy bạn này vốn định thanh minh, kể lể về việc mình bị ghét “một bí quyết vô lí” chỉ bởi là người Thanh Hóa, nhưng mà đọc hầu như gì các bạn này share và comment của mọi tín đồ ở bên dưới thì thấy ko mấy bạn đồng cảm, trái lại, đa số đều lên án và cho rằng bạn Tuấn này vẫn tự diễn tả một hình ảnh chẳng đẹp nhất chút nào.

Tôi suy nghĩ là không hẳn vô cớ mà tín đồ ta không ưa, bạn ta ghét, thậm chí còn là tẩy chay, nhiều bạn Thanh Hóa bắt buộc tự chú ý lại mình để biến đổi những tính xấu thì mới có thể mong bạn ta bớt ác cảm.

Ngoài ra, một cô gái quê tỉnh nghệ an cũng share câu chuyện của mình khi vào tp lập nghiệp

Lần trước tiên đi xin việc sau khi ra trường, tôi nộp đơn vào trong 1 công ty cổ phần đóng bên trên địa phần thức giấc Bình Dương. Bà giám đốc chạm chán tôi hồ nước hởi: “Em cho xin vấn đề à? Quê em nghỉ ngơi đâu?” Tôi trả lời bằng cái giọng rất tự tin: “Dạ, quê em Nghệ An”. Lập tức chị đứng tức thì dậy cùng nói: “Thế thì chị đề xuất xin lỗi em rồi, vì ở đây chị không tuyển fan Thanh Hóa, Nghệ An”.

Tôi cảm giác sốc, tất cả chút tức bực và từ ái. Tôi ra về. Vài ngày sau, tôi mang đến nộp 1-1 xin vấn đề ở một doanh nghiệp xây dựng khác. Anh trưởng phòng nhân sự rất vui khi biết tôi xuất sắc nghiệp cùng với tấm bằng loại ưu, mà lại khi liếc liếc qua sơ yếu đuối lý định kỳ biết tôi quê tỉnh nghệ an thì chỉ nói một câu vẻn vẹn: “Thôi được rồi, cứ nhằm hồ sơ lại đây, tất cả gì vài ba ngày nữa anh gọi”. Dẫu vậy vài hôm nữa cũng chẳng thấy, một tháng sau cũng chẳng thấy.Một thời hạn sau, tôi vẫn trúng tuyển vào trong 1 công ty xây cất của Nhật.

Tôi ghi nhớ mãi ngày thứ nhất đến làm, ông giám đốc bạn Nhật call tôi và nói: “Quy định của công ty là không tuyển bạn Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh. Chúng ta là người nghệ an đầu tiên, mong muốn bạn không làm shop chúng tôi thất vọng.”

Dù không thể cảm thấy sốc vày câu nói này, mà lại tôi vẫn thấy bi lụy và trường đoản cú ái vì chưng thấy mình bị coi thường. Cũng trường đoản cú hôm đó, tôi luôn phải đương đầu với ánh mắt và hầu như lời dị nghị. Những nhân viên trong doanh nghiệp ai nhìn tôi cũng dè chừng, hổ ngươi tiếp xúc cùng với tôi. Có những khi tôi cảm thấy chán nản định vứt cuộc, thậm chí có những khi tôi từ trách mình vì sao lại xuất hiện ở vùng đất đấy để bạn ta phân biệt, kỳ thị. Tuy vậy rồi bình tâm trở lại, tôi nghĩ, mình cần từ bỏ cái suy xét ấu trĩ đó, mình bắt buộc làm gì đấy cho đất xứ Nghệ và phải phải trẻ trung và tràn trề sức khỏe trở lại với sự thẳng thắn, nhất quán của người quê tôi: “Không khi nào bỏ cuộc dù yếu tố hoàn cảnh có nghiệt té thế nào”.

Tôi bước đầu lên planer cho công việc với các dự án kiến thiết của công ty… Áp lực và thách thức càng trở lên to hơn vì tôi “đơn yêu thương độc mã” không nhận được sự giúp sức từ đồng đội đồng nghiệp. Mà lại cuối cùng, bằng sự nỗ lực hết mình, vị giám đốc fan Nhật cũng nên ghi nhận năng lực của tôi, với nhận tôi vào thao tác làm việc chính thức sinh sống công ty.Vì sao dân nghệ an bị người ta ghét

*

Sau những nỗ lực khiến cảm tình đồng nghiệp trở nên thân thiện hơn. Tôi lạm la hỏi mọi tín đồ về nguyên nhân tại sao lại ghét người nghệ an quê tôi đến thế?Chị trưởng phòng bảo: “Vì dân tỉnh nghệ an sống quá thực dụng, bọn họ không lúc nào chịu nhún dường ai…”.

Một anh không giống nói: “Người Thanh Hóa, tỉnh nghệ an keo kiệt, bủn xỉn. Trong giao tiếp họ quá tức giận và trực tiếp tính, nhìn thấy việc có lợi cho mình họ bắt đầu làm. Chúng ta luôn đo lường và tính toán chi ly từng tí đề xuất thấy ghét”.

Còn những đồng nghiệp khác trước đó chưa từng va chạm với người Thanh Hóa, Nghệ An, mà lại nghe rất nhiều người nói tới người Thanh Hóa, nghệ an nên cũng kỳ thị.

Đúng, tôi không khước từ người tỉnh nghệ an tôi có những tính xấu. Nhưng mà tỉnh như thế nào chẳng có người này bạn kia. Bạn dân quê tôi không khi nào ngại khó, không tự tin khổ trước phần nhiều khó khăn, bọn họ luôn cố gắng để vươn lên. Bởi vì họ sinh ra ở một nơi mà điều kiện tự nhiên quá tự khắc nghiệt, chúng ta quá cực khổ lam lũ yêu cầu họ luôn đòi hỏi cho bản thân sự công bằng.

Người Nghệ An chúng tôi không buộc phải sống keo dán giấy kiệt, keo kiệt mà cửa hàng chúng tôi sống tiết kiệm vì chúng tôi sinh ra trên mảnh đất nền quá ư khắt khe với hạn hán, bằng hữu lụt triền miên, đói nhát mất mùa luôn rình rập,… vì thế tiết kiệm là một điều tốt.

Hôm nay, họ làm cho được 25-30 nghìn cơ mà họ chỉ dám chi 10-15 nghìn, số còn lại họ còn để phòng thân. Khi chúng ta bưng chén bát cơm, họ lại ghi nhớ cảnh ăn độn khoai độn sắn, bao giọt các giọt mồ hôi đổ xuống họ mới tất cả bát cơm ăn,… bởi vì vậy, bọn họ trân trọng từng đồng tiền, chén bát gạo mà họ đã đổ bao các giọt mồ hôi nước mắt, thậm chỉ cả xương máu bắt đầu làm ra.

Theo Trí Thức Trẻ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *